chị còn sống tập 43

Bắt đầu các bài luyện tập. Chạy khắp khu huấn luyện 500 vòng, vùng kiếm 5000 lần, luyện tập hít thở để tăng dung tích của phổi. Hai chị em tập đi tập lại những bài tập đó. Mãi đến khoảng 5 giờ 30 phút, lớp A tới tập chung với khuôn mặt ngái ngủ. "Rầm!" "Rầm!" Chào các bạn tới phần 2 của tập 47. Ở phần trước, chúng mình gặp chị Thu Bi - một người đã sống hơn 10 năm ở nước ngoài và hiện giờ là đang sinh sống và làm việc tại Đài Loan. Một tin vui là Đài Loan sắp cho phép người Việt Nam sang du lịch. Phần trước chúng mình chia sẻ về câu chuyện đi làm của chị Nàng dâu thời nay - Tập 34 FULL: Gia đình chị Mỹ Thắm - Gia đình chị Bảo Ngọc Nguyễn Thái Thanh Bình 15/10/2022 11:32 Tất cả Anh nên xem xét lại. Mà lần sau có tuyển thực tập sinh thì bớt bóc lột sức lao động sinh viên lại anh nha. Mang tiếng thuơng hiệu lắm. Trường em giờ ai cũng dặn người thân né thuơng hiệu của anh ra do những điều xấu xa anh "tặng" tụi em đó. - Thực tập sinh Trai nơ con ten Đời sống. Nữ du khách ở TP.HCM đưa cún cưng du lịch châu Âu 3 tháng. Chủ nhật, 16/10/2022 17:15 (GMT+7) 17:15 16/10/2022; Chị Ngô Trang đã đưa chú cún cưng tên Shu đồng hành trong nhiều chuyến du lịch tới Đà Lạt, Nha Trang, rừng Nam Cát Tiên, và mới đây là 3 tháng khám phá Pháp, Italy, Thụy Sĩ, Bỉ. modus dari data pada tabel diatas adalah. 5/10. Trưa đi học về, mình đã thấy bà ngoại ghé thăm nhà. Ông ngoại mình mất lâu rồi, hiện bà sống ở nhà cậu út, do cậu chưa có vợ, độc thân vui tính nên bà ở cùng thấy thoải mái hơn. Bà ngoại năm nay cũng gần 70 tuổi, những vẫn còn khỏe và minh mẫn lắm. Đặc biệt, bà rất thủ cựu, nên mỗi lần gặp bà, mình hơi bị ngán. T_T - Ngoại mới lên hả? Lúc này ngoại khỏe không ngoại? - Mình chạy đến chào hỏi ngay. - Ờ, khỏe, mẹ cha bây, không khi nào thấy ghé thăm ngoại! - Bà cười móm mém, miệng nhai trầu đỏ lòm. - Dạ... tại con bận học quá, chứ con định vài bữa nữa ghé thăm ngoại đó!! - Mình gãi đầu. - Lần nào gặp cũng nghe con nói chuẩn bị ghé thăm ngoại. - Ngoại xoa đầu mình. Nói thật, ngoại thì mình rất thương và kính trọng. Nhưng về khoản nhai trầu, mình rất sợ. Nhìn ghê ghê sao đó, cảm giác rất ớn, chả biết có gì ngon nhỉ? Tính mình từ nhỏ đã kỹ, nhất là những gì liên quan đến người chết. Mỗi lần đi ngang đám tang, mình đều nín thở từ xa, cho đến khi chạy qua cả trăm mét mới dám thở ra. Đến giờ vẫn còn thói quen này, nhớ có lần đang ăn cơm, mở tivi trúng ngay lúc đăng mấy mẩu tin cảm tạ, cáo phó, mình nuốt chả vô nổi, bị ba la cho một trận vì cái tật kỹ tính. Nhưng biết sao được, tính cách thế rồi, không thể sửa. Cũng may, đến giờ cơm ngoại không nhai trầu nữa, nếu không chắc mình chẳng ăn nổi. Mình biết tính ngoại nên không có gì để bà phàn nàn, riêng em Uyên thì khác, khổ thân ẻm. Nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười. D Dọn cơm xong, ngồi vào bàn ăn, thấy ngoại nhìn chằm chằm em Uyên, mình đã biết sắp có chuyện rồi. - Con cái nhà ai đây? - Ngoại hỏi. - Con của người bạn con đó má! - Mẹ mình nói ngắn gọn để ngoại khỏi thắc mắc nữa. - Con gái con đứa, ăn mặc hở hang vậy coi được hả? Nhà toàn đàn ông con trai... - Ngoại cao giọng răn dạy. Thật ra, từ dạo bị mẹ mình chỉnh, em Uyên đã mặc kín đáo hơn rồi. Trừ buổi tối lên lầu, còn lại ẻm đều mặc áo trong đàng hoàng. Nhưng đối với người già thủ cựu như ngoại, áo thun có tay còn chấp nhận được, riêng cái quần soọc ngắn cũn cỡn khoe da thịt của ẻm quả thật vô cùng chướng mắt. Tự dưng bị ngoại cho lên sóng phát thanh, em Uyên ngồi sượng mặt, im lặng cắm cúi ăn cơm, không dám ngó ai. - Lúc này trời nóng mà ngoại, mặc vậy cho mát, có gì đâu. - Thấy cũng tội, mình đỡ lời giùm. - Đầu tóc thì nhuộm đỏ chét, tụi trẻ thời nay thiệt hết nói. Đẹp đẽ gì không biết, nhìn như mấy người làm ruộng dang nắng cháy tóc. - Ngoại chép miệng ngao ngán. Riêng vấn đề này, mình chả biết giải thích sao, đành im re. Bụng lo ngay ngáy, sợ em Uyên không chịu được, trả treo thì mệt. May sao, ẻm cũng biết tôn trọng người lớn tuổi, chỉ cúi đầu ăn cơm không nói gì. Răn dạy chán chê, thấy ẻm không phản ứng gì, ngoại cũng cụt hứng, lắc đầu ăn cơm. - Tao nghe con Diễm cháu bà Trà lên ở nhà bây mà, sao không thấy nó? - Được một lúc, ngoại lại hỏi. - Nó đi làm rồi má, chiều mới về. - Mẹ đáp. - Nó năm nay bao tuổi rồi? Nhìn ra sao? Lâu lắm rồi má không ghé dưới đó. - 23 tuổi, xinh lắm! Con bé rất chịu khó, lại ngoan hiền! Má gặp nó chắc nhìn không ra đâu. - Mẹ cười vui, nhắc đến chị Diễm, mình có cảm giác mẹ tự hào như chị là con ruột của mẹ vậy. - T năm nay 22 tuổi phải không con? - Ngoại chợt nhìn mình. - Dạ. - Mình hơi chột dạ. Tự dưng hỏi tuổi chị, rồi lại hỏi tuổi mình, ngoại định nói gì đây? - Vậy không được. Bây coi kiếm chỗ khác cho con Diễm ở đi! - Ngoại lắc đầu. - Sao vậy má? - Mẹ ngạc nhiên. Không riêng gì mẹ, ba, mình và em Uyên cũng chả hiểu gì trố mắt lên. Mình lờ mờ đoán được ngoại muốn ám chỉ điều gì rồi, lòng thấy rất hồi hộp. - Tụi nó suýt soát tuổi nhau, ở chung nhà lâu ngày thế nào cũng sinh chuyện. - Ngoại nói mà mắt cứ nhìn mình đầy nghiêm khắc. - Tưởng chuyện gì, má đừng có lo!! Hai đứa nó thân thiết thật, nhưng xem nhau như chị em ruột thịt thôi, không như má nghĩ đâu! - Mẹ mình cười. - Ông bà hay nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", đâu xa xôi gì, tuần trước tao đi đám cưới cháu của hàng xóm gần nhà, hai đứa vai vế chú cháu sao không rõ, nhưng họ hàng 5 đời, bà con chòm xóm dị nghị, xì xào bàn tán. Ông bà sui ngồi gục mặt, khổ sở, ê chề, thấy mà tội! - Ngoại móm mém làm một tràng. - Ở quê ta cổ hủ mới vậy, 5 đời pháp luật cho phép rồi mà má! - Ba mình bỗng nói. - Cho phép gì mà cho phép, có họ hàng thân thích thì mười đời cũng không được. Làm nhục nhã gia đình, thiếu gì người để cưới, mắc gì hai người họ hàng lại đi lấy nhau?? - Ngoại buông đũa, nghiêm mặt nói. Cả nhà mình im lặng, không dám nói gì. Mình lặng lẽ và cơm nhưng sao nghe miệng đắng nghét. - Ở quê, tụi nhỏ họ hàng cũng chạy qua chạy lại đi chơi với nhau suốt, có sao đâu má. - Mẹ mình hơi rụt rè nói. - Tụi nó không ở chung nhà, hơn nữa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sẽ khó có tình cảm trai gái. Thằng T với con Diễm lại khác, bây so sánh vậy đâu có được. - Ngoại đập bàn. Mẹ mình im luôn, hết dám nói gì nữa. - Con Diễm ngủ ở đâu? - Ngoại lại hỏi. - Trên lầu... - Mẹ nói nhỏ. - Thằng T cũng ở trên lầu hả? - Ngoại nhìn qua mình. - Dạ... - Mình rụt rè gật đầu. - Thôi rồi, trai đơn gái chiếc suốt ngày ở gần nhau, vợ chồng bây thì ngủ dưới này. Khuya tụi nó làm gì trên đó, bây biết không? - Ngoại xoa trán. - Má đừng lo xa quá mà, tụi nó không có gì đâu... - Mẹ hơi nhăn mặt. - Sao biết không có? - Ngoại nói lớn. Mình thót người, chẳng thể tin ngoại tinh minh thế được. Những lời ngoại nói cứ như nhìn thấu ruột gan mình vậy, cảm giác thật lo lắng khó chịu. - Bây coi thu xếp cho con Diễm ở chỗ khác đi, tao thấy không được rồi đó! - Một lúc sau, ngoại hạ lệnh. - Gia cảnh cháu nó khó khăn, tội lắm! Giờ má không cho ở đây, nó biết đi đâu? - Mẹ khổ sở nói. - Tao nói vậy đó, bây coi sao được thì làm. Nhà bây, muốn cho nó ở cứ cho, mốt có gì đừng khóc với tao!! Tao sống từng này tuổi rồi, có việc gì chưa từng trải qua, rồi bây coi, bà già lẩm cẩm này nói không sai đâu. - Ngoại bỏ chén cơm xuống, đi ra ngoài. Mẹ mình vội chạy theo năn nỉ. Chưa được vài phút, mẹ đi xuống gọi ba - Anh lấy xe đưa má về dưới giùm em đi! - Sao? Má đòi về hả? - Ba giật mình. - Ừ, má gom đồ đi ra ngoài rồi, anh chạy theo lẹ đi! - Mẹ nhăn nhó. - Ờ, để anh lấy xe. - Ba mặc vội bộ đồ tây, lấy xe chạy theo. Bàn ăn chỉ còn lại mình và em Uyên. Đau đầu thật, sao ngoại phong kiến thế nhỉ? Chỉ vừa nghe bọn mình ở chung nhà, gần bằng tuổi, đã làm ầm lên... ý là chưa thấy chưa nghe gì mà còn thế, chẳng may biết được chuyện của mình và chị thì sao đây?? Hix... Em Uyên buông đũa, ngồi len lén nhìn mình dò xét. - Nhìn cái gì?? - Mình trợn mắt. - Thích! - Ẻm chống cằm cười cười. - Thấy vậy vui lắm hả? - Mình lua đũa cơm, lừ mắt. - Không. Thấy tội thôi! - Ẻm chép miệng. - Đang bực, cấm chọc quê à! - Mình hầm hừ. - Thì sao? Cắn chạy nọc hả? Nhìn cái mặt kênh kênh châm chọc của ẻm, mình bực bội chả buồn đáp. - Giỡn thôi! Giờ T tính sao? - Em Uyên hỏi. - Tính chuyện gì? - Mình vò đầu. - Chuyện T và chị Diễm... - Ẻm cười nhẹ. - ... Dù đã rõ em Uyên biết chuyện mình và chị Diễm từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên ẻm công khai hỏi mình về điều này. Mình có đôi chút bần thần, chẳng biết nói sao nữa. - Còn định giấu Uyên đến bao giờ nữa đây? - Ẻm nháy mắt. - Biết từ khi nào vậy? - Mình hỏi, mắt nhìn ra ngoài. - Lên đây bữa đầu đã thấy nghi rồi, vài hôm sau thì xác định chắc chắn. - Già ghê hén! - Mình bĩu môi. - Quá khen!! Tán được cả chị họ, Uyên sao dám so sánh với T! - Ẻm lắc đầu. - Uyên T còn tán được mà, nói gì chị Diễm! Chả hiểu sao nghe ẻm khích bác, mình lại nổi máu hơn thua, nói điên khùng. Nói xong mới thấy hối, nhưng không rút lại được nữa, ngồi trơ mặt ra. Em Uyên thì bỗng lặng thinh, cầm cái muỗng gõ nhẹ vào tô canh. - Xin lỗi, không có ý gì đâu! Đùa thôi... - Mình gõ trán. Đang rầu rĩ chuyện bà ngoại, giờ đầu óc bấn loạn, toàn nói nhảm điên khùng. - T nói đúng mà, việc gì phải xin lỗi. - Ẻm ngước lên nhìn mình cười khẽ. - Thôi, dọn dẹp đi. - Mình đứng dậy cất nồi cơm. Càng nói càng rắc rối, mình không muốn bàn về vấn đề nhạy cảm này nữa. - Uyên mong T và chị Diễm sớm đến được với nhau, nhưng mà... - Ẻm bỏ lửng câu nói. - Nhưng mà sao? - Mình hỏi, tay đậy nắp nồi cơm. - Uyên thấy ghen tỵ với chị Diễm! - Ẻm vẫn chăm chú gõ muỗng vào thành tô kêu lanh canh. - Giỡn hoài, có gì để ghen? - Mình hơi ngơ ngơ. - Con trai có thể cưỡng lại Uyên để chung thủy với chị Diễm, đời này chẳng còn mấy người đâu. Thằng Khang mà được như T, giờ này Uyên đã không ngồi đây! - Ẻm nhìn sâu vào mắt mình, cười cay đắng. Mình không quen nghe người khác khen, lại là cô gái xinh đẹp ngồi ngay trước mặt thế này, cố giấu sự lúng túng, loay hoay gom chén đũa. - Hôm đó, Uyên thử T đúng không? - Thật lâu, mình mới trấn định tinh thần, tò mò hỏi. - Hôm nào? - Biết còn giả bộ làm gì? - Nhiều hôm quá, nói vậy sao Uyên biết được. - Hôm trung thu... - À, vẫn chưa quên hả? - Ẻm tủm tỉm. - Không nhớ, nhưng cũng chẳng quên. - Mình thản nhiên. - Muốn biết lắm à? - Ẻm lại cười. - Không. Thuận miệng hỏi vậy thôi, không đáp cũng được. - Mình nhún vai. - Chứ T nghĩ sao? - Ẻm vẫn nhìn mình cười tươi. - Nghĩ là Uyên thử T thôi. - Trong lòng thế nào, mình nói y vậy. - Là thật thì sao? - Ẻm rất có sở thích hỏi ngược lại người khác. - Không tin. - Kém tự tin đến vậy hả? - Ẻm dường như rất có hứng thú với vấn đề này. - Không phải kém tự tin, mà là biết người biết ta. T tự hiểu mình đang đứng ở đâu! - Mình cười. - Thấp hơn Uyên phải không? - Ừm, có lẽ vậy. - Thế... Uyên cúi xuống được không? - Cúi xuống làm gì cho mỏi cổ. - Mình cười he he. Mình cười, ẻm cũng cười, cứ như hai đứa khùng. - Nói thật nè, nghe không? - Ẻm hỏi. - Nghe chứ. - Mình gật đầu. - Hôm đó... đúng là Uyên thử T thôi... - Ờ, biết ngay mà. - Chưa hết... - Gì nữa? - Đó là lúc đầu... nhưng lúc sau lại khác... - Ẻm nhìn mình. - Sao? - Mình quay đi nơi khác. - Uyên bị cuốn vào, đến khi T dừng lại... Uyên mới nhận ra mình đang làm gì.. Mình không nói gì, hơi mụ mị trước lời thú nhận của ẻm. Ẻm nói thật hay đang nói dối? Mình chả biết nữa, không đủ khả năng để nhận ra. Công bằng mà nhận xét, có lẽ em Uyên tinh tế và sâu sắc hơn mình. - Cảm xúc nam nữ thôi đúng không? - Mình vờ hỏi bâng quơ. - Nghĩ Uyên có thể có cảm xúc với một người Uyên không chút cảm tình sao? - Ẻm cười vẻ giễu cợt. - Hên xui! - Mình lắc đầu. - Ê, đi đâu đó? Dọn nè!! - Ẻm chợt đứng dậy lên lầu, mình vội kêu lớn. - Phạt T, dẹp một mình đi! - Ẻm nói, đi một mạch lên lầu, chẳng thèm quay lại. ... Tối nay trời không mưa, không gian thoáng đãng, sao mọc chi chít lấp lánh. Mình lại dụ dỗ chị ra ban công ngồi hóng mát, em Uyên chẳng biết sao lại nằm lì trong phòng, không thèm ra mặc dù chị có rủ. Vậy càng tốt, được tự do riêng tư với chị, mình muốn còn chẳng được. - Trời mát, trăng sáng nữa... thích quá T hén!!! - Chị tựa người vào lan can, mỉm cười nhìn mình. - Ừ, trăng sáng thật, nhưng không sáng bằng chị!! - Mình nháy mắt. - T này... suốt ngày chọc chị... - Chị nguýt mình, xinh thế cơ chứ. - Nói thật chứ chọc gì... chị là mặt trời của đó em đó... cho hôn mặt trời cái coi có phỏng mỏ không ta! - Mình hôn phớt lên má chị. - Càng ngày càng hư... - Chị đỏ mặt làu bàu, nhưng miệng cười toe. - Trai không hư gái không yêu hơ hơ... - Chỉ giỏi nói bậy!! Pha trò cho chị vui thôi, thật ra trong lòng mình rối bời. Câu nói của ngoại lúc trưa vẫn còn văng vẳng trong đầu mình. Mọi chuyện đã khó, giờ càng khó gấp bội. Ba mẹ mình sống khá thoáng, nhưng lại rất nể bà ngoại, sao càng ngày mọi thứ càng trở nên mù mịt... Cảm giác giống như hai đứa mình đang đi trong một đường hầm tối đen, đi mãi... đi mãi... vẫn chẳng thấy lối ra... một chút ánh sáng le lói cũng không phản chiếu.. - T nghĩ gì vậy? - Giọng nói êm ái của chị vang lên. - Không có gì. - Mình cười lắc đầu. - Chiều giờ T lạ lắm, có gì không kể chị nghe được hả? - Chị nhìn mình dò xét. - Không có gì thật mà! Em hơi nhức đầu thôi. - Lí do muôn thuở của mình, mỗi khi không biết viện cớ gì. - Lấy thuốc T uống hén! - Và đương nhiên, áp dụng với cô gái ngây thơ như chị, mình chưa khi nào thất bại. - Chút hết à, lâu lâu em hay bị vậy thôi, chắc tại học nhiều quá! Chị đừng lo! - Làm biếng như gì vậy đó... mà hở ra than tại học nhiều. - Chị lườm mình. - Ờ, không tin thì thôi! - Mình vờ làm mặt giận, xoay đi nơi khác. - Hi hi... tin mà!! Con trai gì cứ hở tí là giận à!! - Chị cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ nhắn kéo mặt mình lại. - Tin thì làm sao cho em hết nhức đầu đi! - Mình cười đểu. - Làm sao giờ? - Chị ngơ ngẩn. Mình không đáp, ngón tay chỉ chỉ lên trán. - Chụt... chụt... Chị vỡ lẽ à lên một tiếng, chu môi hôn vào trán mình hai cái rõ to, sau đó le lưỡi lấm lét nhìn quanh, chắc sợ em Uyên đi ra thấy được. - T đỡ chưa? - Chị thẹn thùng. - Chưa. - Mình ụ mặt. - Chứ sao mới đỡ nữa? - Vầy nè... Chưa dứt lời, mình siết chặt chị đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi tươi thắm mềm mại... thật lâu... thật lâu... - T này... ở đâu cũng làm bậy được hết vậy... ta thấy bây giờ... - Chị đẩy nhẹ mình ra, mặt nóng bừng trách móc. - Uyên biết chuyện mình rồi, chị còn lo gì nữa nè! - Mình cười khà khà. - Bé Uyên biết rồi hả? Sao biết được hay vậy? - Chị kinh ngạc. - Thái độ của chị như vậy, ai chả biết. - Hix... rồi bé Uyên có nói gì không? - Chị lo lắng hỏi. - Không. Còn ủng hộ, mong mình hạnh phúc nữa! - Hi hi... bé Uyên tốt quá à!! Chị cười sung sướng, gương mặt rạng ngời niềm hạnh phúc. - Chắc tại vậy nên tối nay Uyên không ra đây, sợ làm phiền mình hén T? - Chị suy luận ngay, nhìn mặt vừa đáng yêu lại có chút buồn cười. - Ừm, chắc vậy! - Mình cũng chẳng biết ẻm nghĩ gì nữa, gật đầu cho qua. Càng về khuya khí trời càng lạnh, mình kéo chị lại gần, tựa vào người mình sưởi ấm cho chị. Chuyện ngoại nói, mình không định kể chị biết làm gì, mất công chị lo thêm. Chị rất yêu mình, nhưng tâm hồn lại cực kỳ mong manh yếu đuối, mình sợ chị không chịu được áp lực, sẽ buông xuôi. Một khi con người ta đã muốn buông xuôi, thật chẳng cách gì có thể níu kéo được nữa... mình hiểu điều đó. Mình sẽ không cho phép nó xảy ra. - Tay T ấm quá!!! - Chị nhẹ cầm tay mình. - Người tình nóng bỏng mà he he... - Mình nhăn răng. - Ghê quá đi! Cười gì mà nham nhở, nhìn giống... - Chị nhăn mặt. - Giống gì? - Dê xồm hi hi... - Ax... cho chị ăn món dê xối xả bây giờ, muốn không hả? - Hi hi... thôi... chị ăn cơm no rồi... Tâm trạng chị rất vui, có lẽ vì nghe chuyện em Uyên đã biết và ủng hộ bọn mình, nên cười đùa suốt. Lâu nay phải giấu ẻm, với người không biết nói dối như chị, chắc khổ sở khó khăn và thấy có lỗi lắm. Chị không chút nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa mình và em Uyên. Mình cũng không muốn nói ra làm chi, mọi thứ còn quá mơ hồ. Những lời em Uyên nói, mình chẳng tin được, có thể ẻm cao hứng trêu đùa mình cho vui thôi, mà có là thật thì mình cũng chả hơi đâu mà quan tâm. Hơn nữa, mình thích chị như thế này, vô tư vui vẻ, chẳng phải lo nghĩ bất cứ việc gì. Mọi chuyện mình sẽ cố gánh vác, không để ảnh hưởng đến chị. Đầu nghĩ miên man, tay mình vuốt nhẹ mái tóc óng ả mát lạnh vì hơi sương của chị. - T lạ quá à, không nói gì hết vậy? - Mắt chị tròn xoe. - Nếu... em nói nếu thôi nhen, nếu một ngày chị phải đi nơi khác, không ở nhà em nữa, chị có buồn không? - Mình vờ hỏi bâng quơ. - Buồn chết luôn!!! Sao tự nhiên T hỏi vậy? - Chị ngơ ngác nhìn mình thật lâu. - Không, tò mò hỏi chơi thôi mà!! - Mình cười xòa. - Làm chị hết hồn, tưởng... dì dượng sắp đuổi chị đi chứ! - Chị đấm vào ngực mình. - Không có đâu... hì... - Mình gượng cười, mà lòng thấy đau nhói. - T nè... - Chị kêu khẽ. - Hả? - Dù có chuyện gì... T cũng đừng bỏ chị nghen!!! - Tay chị siết chặt tay mình như sợ rời ra, ánh mắt long lanh soi lên mặt mình. - Xàm quá!!! Không bao giờ có chuyện đó đâu! - Mình mỉm cười, hôn nhẹ lên mắt chị. - Ừm... có gì... chắc chị... - Chị cúi đầu, ngập ngừng. - Chị chết cho T coi phải không? - Mình nhướng nhướng mày. - Hi hi... sao biết hay vậy? - Thuộc bài rồi, mốt đổi câu khác đi ha ha! - Hứ... Bị mình bắt bài, mặt chị đỏ lên như gấc chín, nhưng bàn tay lại siết chặt mình hơn. Chẳng biết sao mỗi lần nghe chị nói câu này, mình lại không tự chủ được phải rùng mình. Một nỗi lo lắng mơ hồ ập đến, liệu một ngày nào đó... chị sẽ làm như thế không??? Mình sợ hãi khi nghĩ đến điều ấy. - Cả ngày không gặp, nhớ em không? - Mình cười hỏi. - Nhớ... - Chị vuốt tóc. - Chưa đủ. - Nhiều lắm!!! - Chị le lưỡi mắc cỡ. - Không hỏi lại em hả? - Mình cười to, nhìn chị e thẹn thật thú vị. - T nói đi... - Đã hỏi đâu mà kêu nói? - Nói đi mà... biết còn bắt chị hỏi nữa... - Chị dậm chân. - Ờ... nhớ cưng lắm he he... - Nói đàng hoàng, không được cười. - Ờ... nhớ bé Diễm chết đi được!!! - Mình cố nghiêm mặt, nhưng cuối cùng lại cười toe toét, chẳng nhịn được. - Hi... giận T luôn... hi hi... - Chị cũng không nén được, nhéo mình một cái rồi cười hinh hích. Mỗi khi gần chị, dù phiền muộn thế nào, mình cũng cảm thấy thật dễ chịu... Những cái nhìn đầy ắp yêu thương liên tục được chị trao tặng mình, chị đâu biết rằng... chỉ cần thế thôi... đã tiếp thêm thật nhiều sức mạnh vô hình cho mình... vì chị, mình sẽ chống lại tất cả... chỉ cần chị hạnh phúc!!! Từ trưa đến giờ, chưa nghe ba mẹ nói gì. Mình không rõ ông bà tính thế nào nữa. Liệu có nghe lời bà ngoại, thu xếp cho chị ở một nơi khác?? Mình rất hi vọng là không. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chị sẽ tủi thân chết mất, rồi mình và chị phải ở xa nhau, sẽ thế nào đây??? Cả buổi tối, chị hỏi mình rất nhiều lần khi thấy mình lâu lâu lại ngơ ngẩn ngẫm nghĩ. Mình cố lấp liếm pha trò cho qua, không dám nói thật chị nghe. Chẳng may chị nghĩ quẫn, rồi làm bậy... Mình quyết định rồi, mai mình sẽ nói chuyện với mẹ xem ý mẹ thế nào. Mình sẽ không để ai đẩy chị ra khỏi nhà mình cả. Chị phải suốt đời ở bên cạnh mình, không xa dù chỉ là một giây. - Câu nói của ông Sơn với Huệ Thu Quỳnh trong tập 43 Về nhà đi con khiến người xem cảm động "Về nhà đi con, về với bố. Có sai thì cũng sai rồi, bố có nặng lời với con cũng bởi bố không làm khác được". Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 43 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 42 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 41 TẠI ĐÂY Link xem lại trọn bộ phim Về nhà đi con trên VTV Giải trí Đón xem diễn biến mới nhất trong tập 44 Về nhà đi con lúc 21h tối thứ Năm 13/6 trên kênh VTV1, xem trực tiếp TẠI ĐÂY hoặc TẠI ĐÂY. Trong phim Về nhà đi con, sau khi Anh Thư Bảo Thanh đóng và Vũ Quốc Trường đóng kết hôn, ông Sơn dồn cả sự quan tâm, lo lắng của mình cho Huệ. Ban đầu, ông Sơn rất tin tưởng vào con gái và luôn cho rằng, Huệ làm bất cứ điều gì cũng đều có lý do. Tuy nhiên, khi vào thăm Huệ Thu Quỳnh trong bệnh viện và vô tình chứng kiến cảnh Thành bế Huệ lên giường, ông Sơn hiểu lầm và không tin con gái. Cũng bởi vì thế, ông Sơn nhất quyết không cho Huệ về nhà. Theo diễn biến mới đây của phim, Thành đã tới tận nhà để giải thích với ông Sơn về chuyện của mình với Huệ. Thành cho rằng mình có tình cảm với Huệ nhưng cô thì không nhưng rồi Thành khuyên ông Sơn nên bảo vệ, che chở cho Huệ nếu cô quyết định ly hôn vì Khải - chồng của Huệ là người vũ phu, tồi tệ. Thêm vào đó, ông Sơn NSƯT Trung Anh liên tục phải chứng kiến thái độ xấc láo, thô lỗ của Khải khiến ông hiểu ra, bao lâu nay Huệ đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng như thế nào. Đỉnh điểm là tình huống căng thẳng xảy ra cuối tập 42 phim Về nhà đi con, Khải tới mặc cả, xin bố vợ 700 triệu đồng để đền bù cho nạn nhân vụ tai nạn xe do anh gây ra. Ông Sơn đồng ý cho Khải 700 triệu đồng để con gái của ông được tự do. Huệ khóc khi nghe bố nói "về nhà đi con" Trích đoạn giới thiệu tập 43 phim Về nhà đi con có cảnh quay vô cùng cảm động. Ông Sơn tìm Huệ và nói với con gái rằng "Về nhà đi con, về với bố. Có sai thì cũng sai rồi, bố có nặng lời với con cũng bởi bố không làm khác được". Huệ rơi nước mắt và nhận lỗi về mình. Ngay sau đó thì Thư và Dương xuất hiện khiến không khí bớt căng thẳng. Thư và Dương hài hước trêu bố là đã "cướp bản quyền" câu nói "Đáng đánh vẫn phải đánh" của Dương. Gia đình ông Sơn lại có những phút giây chia sẻ nỗi buồn bên nhau đầy cảm động. Trình duyệt của bạn không hỗ trợ. Tải về video/mp4 "Về nhà đi con" tập 43 Rơi nước mắt khi ông Sơn bảo Huệ "Về nhà đi con, về với bố" Câu nói của ông Sơn không chỉ khiến Huệ khóc nức nở, nhiều khán giả cũng bày tỏ cảm xúc cảm động và rưng rưng nước mắt trước tình cảm yêu thương con của ông Sơn. Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 43 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 42 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 41 TẠI ĐÂY Link xem lại trọn bộ phim Về nhà đi con trên VTV Giải trí Đón xem diễn biến mới nhất trong tập 44 Về nhà đi con lúc 21h tối thứ Năm 13/6 trên kênh VTV1, xem trực tiếp TẠI ĐÂY hoặc TẠI ĐÂY. Khán giả Su Ri viết "Câu nói này bố tôi cũng đã nói với tôi như vậy, thấm, chỉ có cha mẹ là yêu thương chúng ta vô điều kiện". Bạn Nguyễn Oanh Oanh hỏi "Có ai xem đoąn này mà rưng rưng nước mắt như tôi không?". "Xem đoạn này mà khóc luôn" - bạn Yến Trần viết. Bạn Hoàng Thúy Quỳnh bình luận "Xem tập này sống mũi cứ cay cay". Facebook Hoàng Thuyết cho rằng "Ông bố nào cũng vậy không riêng gì bố Sơn đâu". Bạn Cao Thị Minh Thuyền viết "Thương ba nhất trên đời". "Nhìn bố Sơn giống bố mình, thương ơi là thương" - Van Anh Nguyen bày tỏ. Ông Sơn luôn lo lắng, yêu thương các con Khán giả Nguyễn Võ Bích Trâm chia sẻ dòng trạng thái dài đầy cảm động "Xem phim này mới thấm thía câu nói 'Trên đời chỉ có bố mẹ thương chúng ta vô điều kiện mà thôi'. Ông Sơn vừa làm cha vừa làm mẹ, ông thương cả 3 cô con gái nhưng cách thể hiện khác nhau hoàn toàn. Đối với Huệ ông tin tưởng, luôn yên tâm nhưng rồi có một ngày ông không lại bị thất vọng, nên cư xử có phần không đúng. Nhưng sao trách được ông Sơn vì với ông Khải là người tốt tính, hiền lành chỉ vì yêu vợ nên mới hay ghen, Thành với Huệ là tình ngay lí gian nữa. Nhưng dù có giận nhưng vẫn luôn quan tâm đến Huệ, đến khi ông biết bản chất thật của Khải ông đã chấp nhận đưa 700 triệu chỉ mong con gái mình được bình yên và hạnh phúc thôi. Đối với cô con gái Thư thì tình yêu của ông luôn thể hiện ra ngoài, vì tính Thư khéo léo, luôn chia sẻ với bố nên cả hai bố con luôn hiểu nhau, thông cảm cho nhau, ông cũng không yên tâm về Vũ nên đã để Thư tự quyết định hôn nhân bản thân, nhưng trên tất cả ông mong Thư sẽ thật sự được chồng yêu và cũng yêu chồng mình một cách thật lòng. Đối với Dương Bảo Hân, vì cô con út tính cách ương bướng, cứng đầu nên ông nghiêm khắc hơn, ông lúc đầu có thành kiến với Dương nhưng sau này hiểu ra thì đã thương Dương hơn. Nhưng tình thương dành cho cô con út dù nghiêm khắc nhưng luôn âm thầm quan tâm lo lắng, không bao giờ quên sinh nhật con gái. Còn ông Luật thì lại luôn nghiêm khắc với Vũ nên cả hai cha con khó có tiếng nói chung, nhưng vì Vũ là con trai duy nhất nên bao kì vọng ông đều đặt nói Vũ, chỉ mong con trai mình trưởng thành hơn, biết sống trách nhiệm hơn mà thôi. Bà Giang thì lại chiều con, nên lâu ngày sinh ra tính ỉ lại, trẻ con, sống thiếu trách nhiệm nhưng những lúc cần bà cũng sẽ rất nghiêm khắc với đứa con của mình. Bố Bảo thì lại luôn muốn làm một người bạn với con mình, nhưng có nhiều lúc cư xử không khéo nên khiến Bảo quay sang trách cứ bố. Đúng là chỉ có bố mẹ sẵn sàng giang tay đón lấy con cái sau những lỗi lầm và vấp ngã trong cuộc sống mà thôi". 'Về nhà đi con' Bảo tỏ tình với Ánh Dương, 'soái ca' Dũng hẹn hò chị Linh 'Về nhà đi con' Vũ bị đánh ghen vì 'hám gái lạ', Khải đồng ý ly hôn nếu ông Sơn cho tiền Lịch phát sóng phim 'Về nhà đi con' tập 43 Cùng với phân cảnh cảm động, trích đoạn giới thiệu Về nhà đi con tập 43 hé lộ tín hiệu vui trong mối quan hệ của Huệ và "sếp" mới là Quốc Tuấn Tú. Khi biết Huệ là chị gái của Dương, Quốc tỏ ra bất ngờ. "Dương là em gái ruột của cô đấy à? Mấy lần trước tôi có dắt cháu Bảo qua nhà cô, sao tôi không gặp cô ở đó nhỉ?" - Quốc hỏi thăm. Đáp lại, Huệ cười "Tôi đi lấy chồng rồi, làm sao ở nhà bố được ạ?". Quốc nhìn Huệ đầy thiện cảm và nói "Thế mà tôi lại nghĩ là cô chưa có chồng đấy". Xem trích đoạn phim, nhiều khán giả đã dự đoán về mối quan hệ tốt đẹp giữa Quốc và Huệ... Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 43 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 42 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 41 TẠI ĐÂY Link xem lại trọn bộ phim Về nhà đi con trên VTV Giải trí Đón xem diễn biến mới nhất trong tập 44 Về nhà đi con lúc 21h tối thứ Năm 13/6 trên kênh VTV1, xem trực tiếp TẠI ĐÂY hoặc TẠI ĐÂY. Đời thực của 3 nhân vật bị 'ném đá' dữ dội nhất phim Về nhà đi con Phim Về nhà đi con đang được rất nhiều khán giả yêu mến, cùng với đó thông tin về các nhân vật như Anh Thư Bảo Thanh đóng, Vũ Quốc Trường đóng, Huệ Thu Quỳnh, Dương Bảo Hân, ông Sơn NSƯT Trung Anh... cũng được khán giả quan tâm. Nhân vật Khải Trọng Hùng đảm nhiệm, Liễu Thủy Tiên đóng và Xinh Minh Cúc thủ vai là 3 nhân vật đang bị ghét nhất phim Về nhà đi con. Tính cách và đời thực của 3 diễn viên có giống với nhân vật họ đảm nhiệm trên màn ảnh nhỏ? Bên cạnh đó, các nhân vật đóng vai phản diện, vai ác trong phim như Khải, Liễu và Xinh cũng nhận được sự quan tâm không kém. Khải - gã chồng vũ phu, điên cuồng Nhân vật bị ghét nhất thời điểm hiện tại có lẽ là Khải – anh chồng thô lỗ, vũ phu của Huệ. Khải yêu Huệ nhưng lại hay ghen tuông và thường không kiềm chế được nóng giận. Những lúc nổi cơn ghen, Khải dùng những lời lẽ miệt thị, xúc phạm Huệ nặng nề, thậm chí Khải còn đánh và cưỡng bức Huệ. Đảm nhiệm vai diễn ai xem cũng muốn "đấm vào mặt không trượt phát nào" trong Về nhà đi con là diễn viên Trọng Hùng. Anh vốn không xa lạ với khán giả màn ảnh nhỏ. Gần đây nhất là năm 2017, Trọng Hùng đảm nhiệm vai Trần Tuấn trong phim truyền hình ăn khách Người phán xử. Anh tốt nghiệp trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh Hà Nội và từng làm việc tại Nhà hát Tuổi trẻ. Trái ngược với vai diễn trong Về nhà đi con, ngoài đời, Trọng Hùng lại là một người chồng rất chung thuỷ và yêu thương vợ con. Bên cạnh thời gian dành cho công việc, anh thường ở nhà để chơi với thiên thần nhỏ của mình, con trai anh hiện được 19 tháng tuổi. Vợ nam diễn viên hiểu và biết anh là người như thế nào ở ngoài đời nên không lo lắng vai diễn ảnh hưởng gì tới cuộc sống thực. Trọng Hùng bảo anh may mắn vì vợ đã hiểu được nghề nghiệp của chồng. Xinh - nữ giang hồ, lẳng lơ Liên quan tới Khải, phim Về nhà đi con những tập gần đây cũng có sự xuất hiện nhiều của Xinh - nhân vật thành tâm điểm bàn luận của người xem. Xinh nghiện cờ bạc và gạ gẫm Khải sa vào con đường tệ nạn như mình khiến Khải đánh mất hết tiền mua nhà, nợ nần chồng chất. Ở tập 34 phim Về nhà đi con, Xinh còn gạ gẫm Khải đi theo mình và hứa sẽ cho tiền, chiều chuộng và cung phụng Khải. Trong phim, vẻ giang hồ, lấc cấc, đong đưa của Xinh khiến khán giả thấy ghét. Tuy nhiên, khán giả cũng hài hước cho rằng, nữ giang hồ rất "xứng lứa vừa đôi" với Khải. Vai Xinh đánh dấu sự trở lại của diễn viên Minh Cúc sau 10 năm rời xa màn ảnh nhỏ. Nữ diễn viên sinh năm 1986 tại Hà Nội, là diễn viên thuộc đoàn Kịch I, Nhà hát Tuổi Trẻ. Cô từng tham gia nhiều vở diễn nổi tiếng như Nhà có 3 chị em gái, Cô gái đội mũ nồi xám, Biến dạng... và một số phim truyền hình khác. Cuộc đời Minh Cúc gặp nhiều gian truân, sinh con bại não rồi ly hôn, nỗi đau chồng chất khiến nữ diễn viên cứng cỏi như đàn ông. Tính cách nữ diễn viên có nét tương đồng với Xinh trong phim Về nhà đi con. Nữ diễn viên đã tìm thấy tình yêu sau một năm đơn thân nuôi con bại não - đó là trưởng nhóm nhảy Crew, Nguyễn Ngọc Thanh. Bạn trai của Minh Cúc, 37 tuổi, là một trong những nghệ sĩ hiphop đời đầu và nghệ nhân làm đồ da. Minh Cúc hiện giữ mối quan hệ bạn bè với chồng cũ. Cô luôn biết ơn bố mẹ đẻ và bà nội của con gái đã hỗ trợ trông nom bé Tú Minh để cô yên tâm làm việc. Liễu - bà cô bên chồng quái đản Bên cạnh Khải, Xinh, phim Về nhà đi con còn có một nhân vật bị khán giả "ghét cay ghét đắng" đó là Liễu - em gái của Khải. Trong phim, Liễu làm nhân viên giao hàng cho quán của Huệ nhưng Liễu không coi Huệ ra gì. Liễu thường xuyên có những lời nói miệt thị, xúc phạm hỗn láo với chị dâu. Chưa kể, Liễu luôn bênh vực anh trai mình và lúc nào cũng xét nét, nghi ngờ chị dâu quan hệ với người cũ. Liễu có những phát ngôn "bất hủ" khiến ai nghe cũng giận "điên người", chẳng hạn "Sảy thì cũng sảy rồi, thích thì đẻ đứa khác. Mà không thích đẻ thì để anh tôi đi tìm thằng con trai"; hay "Đàn ông đi đâu chẳng lấy được vợ, đàn bà bỏ chồng thì vứt"; "Là vợ chứ là gì đâu mà coi như bà hoàng. Không nói được thì vả cho một cái"; "Chị lúc nào cũng bố với các em, thế còn anh tôi thì sao, muốn ăn phải xếp hàng?"; "Người ta bảo lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống, em chị như thế biết được trước nó, sau nó, cả tông nhà nó thế nào"... Vì quá nhập vai nên người đảm nhiệm vai Liễu - diễn viên Thủy Tiên bị nhiều khán giả chửi bới, dọa nạt, thậm chí còn nói sẵn sàng cho cô ăn tát nếu gặp bên ngoài. Thủy Tiên bảo vui vì vai diễn của mình thành công nhưng nữ diễn viên chia sẻ tính cách của Liễu hoàn toàn trái ngược với cô ngoài đới. Thậm chí, với những câu chửi trong phim, Thủy Tiên chia sẻ cô phải dịch, hiểu từng chữ một cho thấm rồi mới thoại thật, nhiều lần cô bị líu lưỡi vì ngoài đời chưa từng chửi ai thậm tệ như thế. Hiện tại, Thủy Tiên đang du học tại Trung Quốc. Nữ diễn viên cũng chia sẻ vai diễn của cô sắp tới sẽ bị cắt vì Thủy Tiên phải đi Trung Quốc thực hiện kế hoạch riêng. Nữ diễn viên tiếc nuối và hy vọng, sau khi về nước, cô có thể phát triển song song giữa việc kinh doanh và đóng phim. Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 43 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 42 TẠI ĐÂY Xem lại Full HD Về nhà đi con tập 41 TẠI ĐÂY Link xem lại trọn bộ phim Về nhà đi con trên VTV Giải trí Đón xem diễn biến mới nhất trong tập 44 Về nhà đi con lúc 21h tối thứ Năm 13/6 trên kênh VTV1, xem trực tiếp TẠI ĐÂY hoặc TẠI ĐÂY. Bảo Anh. Ảnh & Clip VFC Hy Lôi bật cười không thành tiếng, thế giới này nhỏ quá. Cô vội vã bỏ đi, sợ tức cảnh rồi sinh tình, khiến sự yếu đuối lại khống chế con tim, sợ rằng mình không chịu được mà lại rơi nước mắt. Quân Quân dùng khoản tiền thưởng của cuộc thi chơi game để trả cho chị gái. Mẹ sau khi đã bình tĩnh lại gọi điện cho Hy Lôi, dặn cô phải chăm sóc bản thân mình, khi nào không quá bận rộn với công việc thì nên ra ngoài đi dạo hoặc đi du lịch. Từ sau chuyến đi Vân Nam du lịch với Hứa Bân trước khi cưới, suốt năm trời cãi vã nhau, đã lâu lắm rồi cô không đi du lịch. Đề nghị của mẹ không sai, đúng là cô nên đi du lịch cho thoải mái. Lại là một cuối tuần, buổi trưa cô đến ngân hàng, định nhân tiện tới Công ty du lịch hỏi tư vấn một chút. Nhìn thấy các đôi tình nhân đi trên đường, cảm giác lạc lõng lại dâng lên trong tim, đi qua một khách sạn, có một đôi trẻ đang cử hành hôn lễ, chiếc xe hoa được trang trí rất lộng lẫy dừng bên ngoài khách sạn, cô dâu mặc váy cưới, tay cầm hoa cưới, nụ cười tươi rói nắm tay chú rể, đi vào khách sạn trong vòng vây ấm áp của mọi người. Tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, một ngày nào đó của năm ngoái, chẳng phải cô cũng mang theo tất cả những mơ mộng của tuổi con gái, nắm tay Hứa Bân, nhận lời chúc phúc của bạn bè thân thiết, đi vào thánh đường của hôn nhân, và cũng đi vào nấm mồ của tình yêu. Khi nhìn lại tấm biển đặt trước khách sạn, trên đó viết “Chú rể Hứa Bân”, rồi nhìn lại cái bóng đàn ông đang bước vào trong, chẳng phải anh ta thì là ai. Hy Lôi bật cười không thành tiếng, thế giới này nhỏ quá. Cô vội vã bỏ đi, sợ tức cảnh rồi sinh tình, khiến sự yếu đuối lại khống chế con tim, sợ rằng mình không chịu được mà lại rơi nước mắt. Một lúc sau thì tới công ty du lịch, nói rõ mục đích của mình, nhân viên lễ tân bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Hy Lôi vài tuyến du lịch đang hot và cả bảng giá thời gian gần đây. Hy Lôi lặng lẽ lắng nghe, cũng không biết cô ấy đang nói gì, chỉ gật đầu. - Nếu chị đã từng tới Vân Nam thì hay là bây giờ đi năm thành phố ở Hoa Đông, non nước Giang Nam giờ phong cảnh rất đẹp, khí hậu cũng tốt, chơi xong ở Tô Châu thì tới Thượng Hải mua sắm, cảm nhận một chút sự phồn hoa của thành phố lớn, tuyến đi này thú vị lắm. - Thượng Hải! - Hai chữ “Thượng Hải” nhảy vào đầu Hy Lôi, bỗng dưng khiến cô nhớ ra một người, người đã từng mang lại cho Hy Lôi những nhịp rung động đầu tiên của con tim, rồi cũng để lại cho Hy Lôi nỗi thất vọng vô bờ - Châu Cường. Anh ở Thượng Hải. Giờ anh đang làm gì? Anh vẫn khỏe chứ? Còn nhớ tới cô gái tóc dài váy trắng ở trường đại học năm xưa không? Bỗng dưng cô muốn gọi điện thoại cho anh, giờ cô đã không còn ước vọng xa xỉ là có được tình yêu của anh nữa, chỉ muốn nghe giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh mà thôi, chỉ cần được nghe anh an ủi là tốt rồi. Đứng ở cổng công ty du lịch, nhân lúc chút dũng khí và bốc đồng nhất thời còn tồn tại, cô ấn số của anh. Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, rồi Châu Cường nghe máy - Hy Lôi à? Cậu chờ một chút! - Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi vội vã, có lẽ là tìm một nơi nào đó yên tĩnh rồi mới nói, - Hy Lôi! - Ừm! Tớ… - Điện thoại kết nối rồi Hy Lôi mới phát hiện ra, mình cũng không biết vì sao lại gọi cú điện thoại này, rốt cuộc thì mình muốn nói cái gì. - Có việc gì không? Sao bỗng dưng lại gọi điện cho tớ? Cậu đã bao giờ gọi điện cho tớ đâu. Lần trước về thành phố A, muốn gặp cậu nhưng cậu cũng không chịu. Nói tới chuyện lần trước anh tới thành phố A nhưng Hy Lôi tránh mặt, nước mắt cô lại trào ra. Đó là lúc cô đang đau khổ nhất, đang tìm kiếm sự giải thoát, để tránh điều tiếng không hay, cô đành cắn răng từ chối, còn Hứa Bân khi đó lại đã có người mới trong tay. Bao nhiêu tủi thân, uất ức khiến cô lập tức thổ lộ với Châu Cường - Lần trước, thời gian đó tớ đang ly hôn! Giờ tớ ly hôn rồi. Vốn tưởng rằng Châu Cường sẽ nói những lời an ủi, nhưng không, sau một sự im lặng kéo dài, im lặng tới nỗi Hy Lôi tưởng đầu dây bên kia đã dập máy. Một lúc sau Châu Cường nói giọng phẫn nộ - Vì sao bây giờ cậu mới nói với tớ? Hy Lôi, cậu ngốc quá. Tớ từng tưởng rằng vì tớ không đủ dũng cảm và lo nghĩ quá nhiều nên mới để mất cậu, bây giờ tớ mới biết, chúng ta quả thực không có duyên phận. Tớ tưởng rằng mình công thành danh toại, có thể tỏ tình với cậu thì cậu đã lấy chồng, nhưng tớ bất chấp tất cả, tưởng rằng có thể vãn hồi, nhưng đúng vào lúc tớ đã từ bỏ thì cậu lại nói với tớ, cậu ly hôn rồi. Châu Cường có vẻ rất kích động, Hy Lôi không hiểu vì sao, chỉ hỏi - Cậu nói thế là sao? Châu Cường thở dài một tiếng, dường như đang cố nuốt những cảm xúc phức tạp của mình khi đó xuống đáy lòng - Cậu biết không, có một vai diễn, gọi là vợ, trong cuộc sống của tớ cần một vai diễn như thế, thế là tớ đã chọn một người phù hợp với tớ. Hy Lôi, bây giờ là 12 giờ trưa, trưa nay, bây giờ, ngay lập tức, tớ sẽ cử hành hôn lễ, với một người đàn bà. Bao nhiêu dũng khí và bốc đồng bất chấp tất cả để gọi điện thoại cho Châu Cường ban nãy giờ lập tức tan biến, Hy Lôi máy móc nói - Ồ! Thế hả? Vậy thì chúc cậu hạnh phúc! - Nhưng, Hy Lôi, cậu nghe đây, vừa nãy tớ đã nói, cho dù thế nào, nếu cậu gặp khó khăn tớ cũng sẽ giúp cậu, cho dù là lúc nào, nơi nào, cậu gọi điện thoại tới, nếu cậu cần thì tớ sẽ lập tức xuất hiện. Cậu phải sống cho thật tốt. Hy Lôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, hứa - Tớ sẽ sống tốt, cậu cũng phải sống hạnh phúc nhé. Bên kia có tiếng người gọi từ đằng xa - Châu Cường, làm gì thế? Bắt đầu rồi, mau lên, bây giờ còn nghe điện thoại gì nữa? - Đám cưới sắp bắt đầu rồi, cậu đi đi! Tớ sẽ sống tốt. - Hy Lôi, nhớ lời tớ nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ. Cúp điện thoại, cô nói thầm với Châu Cường ở trong lòng Không đâu, sau này tớ sẽ không gọi điện thoại cho cậu nữa, duyên phận giữa chúng ta đến đây là chấm dứt, níu kéo thêm cũng không được gì, cuối cùng chỉ là sự đau khổ của ba người. Từ nay về sau, bất cứ tình cảm nào mang lại đau khổ cho bản thân, mình đều không được bước chân vào. Hy Lôi phảng phất như nhìn thấy cánh cửa ánh sáng đã đóng sập trước mặt mình. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, thời tiết thật tốt. Hôm nay là một ngày đẹp, rất hợp để kết hôn. Hy Lôi lại bước chân vào công ty du lịch, quyết định đi Giang Nam du lịch, đi Thượng Hải để xem thế giới đô thị phồn hoa. “Cho dù cả thế giới không còn ai yêu bạn, bạn cũng phải học cách yêu bản thân mình”. Đây là lời một bài hát mà cô từng nghe hồi học đại học, hôm nay nghĩ lại mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nó. Vùng đất Giang Nam yên hoa tam nguyệt, du khách tới đây như mắc cửi. Mấy ngày đi đều trúng ngày mưa, những hạt mưa khiến bầu trời u ám một màu xanh xám. Đi giữa các đình đài lầu các của Viên Lâm Tô Châu, cô cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác. Điểm không hài hòa duy nhất trong cái đẹp này là sự vô tâm của Hy Lôi, cô quên đi giày du lịch, một đôi giày da nhỏ mũi vuông khiến bàn chân cô đau nhức, buổi tối về đến khách sạn, chân cô đã nổi mấy cái mụn nước, nhưng ngày nào cũng đi cùng với đoàn du lịch, hành trình đã được sắp xếp kín mít, qua mỗi điểm du lịch chỉ được cưỡi ngựa xem hoa, làm gì có thời gian để mình tự do chi phối, đương nhiên cũng không có thời gian để đi mua giày mới rồi. Hôm nay, nơi mà họ sẽ đi là Ô trấn. Vừa xuống xe, nhìn thấy những công trình kiến trúc thời Minh Thanh soi bóng dưới dòng sông, cô không kìm nén được sự phấn khích trong lòng. Nhấc chân bước lên cây cầu nhỏ, cô không cẩn thận, bàn chân hơi trượt đi, đế chiếc giày bên trái gãy ra. Hy Lôi buồn bã ngồi xuống, xoa xoa mắt cá chân, cũng may chân không bị thương, nhìn những du khách đang lục tục từ trên xe bước xuống, Hy Lôi cau mày, làm thế nào bây giờ? Hành trình tiếp theo chẳng nhẽ phải đi bằng chân trần? Lại nhìn ra xung quanh, biết đi đâu mua giày đây? Cô hướng dẫn viên trẻ tuổi lại gần, quan tâm hỏi - Sao thế ạ, chị bị thương à? Hy Lôi cau mày - Không, chỉ có điều đôi giày bị hỏng rồi, làm thế nào đây? Cô hướng dẫn viên nghĩ một lát - Cũng không thể đi chân không đi chơi được, hay là chị về xe chờ, em dẫn đoàn tham quan xong rồi về thẳng khách sạn. - Như thế chẳng phải hôm nay mất công đến rồi sao? Đây là nơi mà chị mong đợi nhất, còn chưa được xem tí nào! Nếu không phải là đi theo đoàn thì chị còn muốn ở lại đây thêm một tí nữa! Cô hướng dẫn viên cũng thấy khó xử, lúc này bên cạnh có một người đi đường xa lạ dừng chân lại. Một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc có vẻ thoải mái, khoảng 30 tuổi, anh cúi xuống hỏi - Có gì cần tôi giúp đỡ không? Hy Lôi mỉm cười bất lực - Chắc là anh không giúp được rồi, giày của tôi bị hỏng, không đi được. Chàng trai bật cười - Tình cờ thật, tôi vừa mua một đôi giày, hay là cô đi thử xem sao! - Hy Lôi lúc này mới để ý trong tay người đàn ông có một cái túi giấy khá lớn, bên trong là cái hộp giày hình chữ nhật. Hy Lôi hơi do dự, miệng thì thoái thác - Dạ thôi, ngại lắm, chúng ta đâu có quen nhau. Cô hướng dẫn bên cạnh lại giục - Chị Diệp, chị quyết định chưa, về xe ngồi chờ hay thế nào? - Cô cứ thử trước đi! - Chàng trai chủ động mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày thể thao của nữ kiểu rất mới. Hy Lôi do dự xỏ chân vào, không to không nhỏ, vừa khít với chân cô. Cô để ý lại nhãn hiệu đôi giày, là của hãng Adidas, nếu là hàng xịn thì có lẽ phải hơn 1000 tệ! Đây là đôi giày đắt nhất cô từng đi. Hy Lôi ngượng ngùng cười, hỏi - Anh mua tặng bạn gái phải không, tôi đi rồi thì cô ấy làm thế nào? Chàng trai thoáng cau mày rồi bật cười - Bạn gái? À, không sao đâu, cô ấy cũng không vội đi. Tôi đi mua đôi khác là được rồi. Hy Lôi vội vàng móc ví ra - Đôi giày này bao nhiêu ạ, để tôi gửi anh tiền? - Bỏ ví ra mới phát hiện, lúc đi cô chỉ mang theo một ít tiền lẻ, những món đồ đắt tiền và tiền mặt cô để cất cẩn thận ở khách sạn. Hy Lôi lại bật cười ngượng nghịu. Chàng trai dường như cũng không định đòi tiền của Hy Lôi, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị bỏ đi, nói - Nếu cô muốn trả tiền cho tôi thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là chờ tôi ở nhà hàng x x vào lúc 8 giờ. Hy Lôi vội vàng hỏi lại - Số điện thoại của anh là bao nhiêu? - Của cô là số nào, để tôi gọi sang. Hy Lôi đọc một dãy số, còn chưa nói xong, người đàn ông đó đã gọi điện thoại sang, Hy Lôi vội vàng lưu số đó lại, đứng lên luôn miệng cảm ơn - Cảm ơn anh, đôi giày rất vừa với tôi. Tối nay tôi sẽ đi tìm anh. Chàng trai cười hiền lành - Không phải lo, đi chơi thì hãy chơi hết mình đi, đừng để một đôi giày làm lỡ cuộc hành trình. Tạm biệt! Hy Lôi nhìn theo bóng dáng chàng trai đã rời đi, giống như nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp, thầm thở dài trong lòng, thì ra những người lương thiện vẫn chiếm đại đa số. Đến khi cô hướng dẫn viên giục thêm lần nữa, Hy Lôi mới nhớ ra, mình quên không hỏi tên người ta. Ngày hôm đó, đi đôi giày thể thao dễ chịu, lúc bước lên cây cầu rồi ngồi trên con thuyền nhỏ ngắm cảnh vật xung quanh, nhìn những ngôi nhà hai bên bờ sông, tâm trạng cô thấy thoải mái vô cùng, phong cảnh tự nhiên của Ô trấn khiến Hy Lôi thấy cuộc sống lại đáng yêu trở lại. Khi theo đoàn về tới khách sạn, ăn xong cơm tối thì trời đã tối. Hy Lôi cầm tiền, gọi điện thoại cho người đàn ông lạ rồi tới thẳng nhà hàng nơi anh đã nói. Giả Hiếu Còn tiếp... Trích tiểu thuyết Sống chung với mẹ chồng của tác giả Giả Hiếu, do NXB Văn học ấn hành Nhà Mọt có địa chỉ chính thức là các bạn hãy chia sẻ & ủng hộ tụi mình nhé! Mọt phimPhim Hàn QuốcHội Chị EmTập 43 Phim Hội Chị Em Chị Còn Sống là bộ phim nói về tình yêu tình bạn và sự nghiệp của 3 người phụ nữ từng mất đi những người họ yêu thương nhất ở cùng một thời gian và cùng một địa điểm. Kang Ha Ri Kim Joo Hyun là một nhân viên bán thời gian tại cửa hàng văn phòng phẩm. Min Deul Re Jang Seo Hee từng là một diễn viên nổi ... [Xem thêm] Phim Hội Chị Em - Chị Còn Sống là bộ phim nói về tình yêu, tình bạn và sự nghiệp của 3 người phụ nữ từng mất đi những người họ yêu thương nhất ở cùng một thời gian và cùng một địa điểm. Kang Ha Ri Kim Joo Hyun là một nhân viên bán thời gian tại cửa hàng văn phòng phẩm. Min Deul Re Jang Seo Hee từng là một diễn viên nổi tiếng nhưng đã mất dần sức hút. Kim Eun Hwang Oh Yoon Ah từng là một thư kí nhưng bây giờ lại tập trung nuôi dạy con cái. Cùng chung một nỗi đau mất đi người thân, 3 người phụ nữ từ không quen biết đã trở nên đồng cảm, biết dựa dẫm vào nhau để vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

chị còn sống tập 43